One Piece Film: RED - Cốt truyện, Công chiếu, Chi tiết về nhân vật, Đoạn giới thiệu, Hình ảnh và hơn thế nữa. Ý tôi là, giống như anh ấy đang đọc các bình luận của chúng tôi và xem các video thảo luận của chúng tôi, bởi vì bất cứ khi nào có một chủ đề trở nên Sau khi Lý Sấm đánh vào Bắc Kinh, Sùng Trinh vung kiếm định giết Trưởng công chúa, chém đứt một cánh tay bà. Đào Hồng Anh ngất đi trong cảnh hỗn loạn, khi tỉnh lại thì không thấy hoàng đế và công chúa đâu nữa. Vi Tiểu Bảo nhìn ni cô áo trắng một cái, nghĩ thầm "Bà Các thành tựu khác của tôi trong tuần này bao gồm việc đọc cho Ellie nghe toàn bộ các truyện kể về công chúa mà không bỏ qua phần nào hay dừng để chen vào quan điểm của mình về tương lai vô vọng của nàng công chúa - dọn dẹp và sinh đẻ. Công Chúa Đùa Giỡn Tâm Cơ Được 9.75/10 từ 2 phiếu bầu. Công Chúa Đùa Giỡn Tâm Cơ của tác giả Nguyên Viện là câu chuyện về sự đối đầu của hai người bọn họ từ khi hắn gặp phải cô công chúa của nước láng giềng Hắn là một nhiếp chính vương của Thương Nguyệt quốc, đường đường là một người thanh danh như thế mà lại để cho nàng hạ độc sao ? Các Tác phẩm Văn học - Nghệ thuật Công Giáo. Tuyển tập : Hành hương đất Thánh. bethichconlua nhắn với Gia Đình ThanhCaVietNam: " Chúc mừng sinh nhật thứ 15 website ThanhCaVietNam. Kính chúc quý Cha, quý tu sĩ nam nữ cùng toàn thể anh chị em luôn tràn đầy ơn Chúa. Amen " ThanhCaVN Ảnh đế tiểu công chúa. Tác Giả: Vi Phong Tiêm Diệu. Tình Trạng: Hoàn Thành. 1x1 Ảnh Đế Diễn Viên Duyên Trời Tác Hợp Đô Thị Hào Môn Thế Gia Ngôn Tình Song Khiết Sủng. Chương 78: Đại kết cục. 1 năm trước. Chương 76: Kết cục của Sầm Ngọc Lâm. Đăng lại một bài nghiên cứu trên tạp chí NGHIÊN CỨU LỊCH SỬ của Vũ Ngọc Phương. Vũ Ngọc Phương Chủ Tịch Trung ương Hội Khoa học phát triển nguồn Nhân Lực - Nhân Tài Việt Nam Bài viết này là sự tổng hợp các sưu tầm và khảo cứu các tài liệu về Sử học, Khảo cổ học, Nhân chủng học, Lịch sử địa c Q3s7Mxb. Mục Huyền không có trên phi thuyền, cảm giác bị đè nén lập tức tan hành trình vẫn tiếp tục. Tôi không có việc gì làm, lấy một số "đĩa phim" ra xem nhưng không hề nhập tâm, đầu óc cứ miên man nghĩ đến chuyện ngày hôm đại học thường nghe đám con gái trong ký túc tán gẫu, nên tôi đại khái cũng biết tại sao tôi lại có phản ứng đó. Cơn khoái cảm nhấn chìm toàn thân tôi phảng phất vẫn còn tàn dư, khiến tôi không thoải lại nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Mục Huyền lúc tôi mắng anh ta là "cầm thú" và "súc sinh". Khi đó tôi không để ý, bây giờ nghĩ lại mới thấy, anh ta có gien bán thú, cũng vì điều này bị người anh trai chê cười...Thôi không nghĩ nữa. Tôi nằm bò trên ghế sofa, chuyên tâm xem phim. Cố gắng thêm nửa tiếng đồng hồ, đầu óc tôi bắt đầu nặng trĩu. Tôi giở mục lục, phát hiện đây là tài liệu "Bàn về xã hội trí năng, cơ hội và sự xung đột khi xuất hiện thêm nhiều chủng tộc mới", thảo nào tôi xem mãi cũng không ngày yên lành trôi qua. Đến tối, tôi muốn gặp bà ngoại, nhưng vừa mở thiết bị tôi lại đóng vào. Trước mặt bà ngoại cần giả bộ vui vẻ, tinh thần phấn chấn. Hôm nay, không hiểu tại sao, tôi chẳng có tâm trạng đau nhâm nhẩm, tôi đi nhà vệ sinh kiểm tra mới biết đã "đến tháng". Tôi lên giường từ sớm, mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm. Đột nhiên nghe thấy tiếng động, tôi giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn, cửa phòng đang bị một ai đó đẩy căng thẳng đến mức sống lưng toát mồ hôi lạnh. Lần trước bị Khải Á bắt cóc nên trong lòng vẫn còn bóng đen đè nặng. Lẽ nào có người đột nhập vào phi thuyền định giở trò với tôi?Căn phòng tối om, một bóng dáng cao lớn đi đến bên giường. Tôi không khỏi sửng sốt khi nhận ra thân hình quen sao Mục Huyền đột nhiên trở về vào lúc nửa đêm nửa hôm?Tôi nhắm tịt mắt theo phản xạ, không muốn để anh ta biết tôi đã tỉnh Huyền dường như đứng bên cạnh giường một lúc. Tôi chợt nghe thấy tiếng loạt xoạt nên hé mắt quan sát. Đập vào mắt tôi là cặp đùi dài để trần. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mục Huyền đang cởi hết quần áo. Giường ở bên cạnh hơi lún xuống, anh ta đã nằm xuống lẽ do đêm tối quá tĩnh lặng, sự xuất hiện của Mục Huyền không khiến tôi căng thẳng. Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng thở của anh ta và tiếng mạch đập dồn dập bên tai lúc này, Mục Huyền xoay người. Tôi tưởng anh ta sẽ ôm tôi như thường lệ, nhưng anh ta bỗng kéo chăn ngồi dậy. Tôi lại hơi he hé mắt, gương mặt nghiêng của anh ta trong bóng tối rất mơ hồ. Anh ta dường như đang nhìn vào thân dưới của đó, Mục Huyền đột nhiên kéo tấm chăn đang đắp trên người tôi rồi cúi thấp đầu. Toàn thân tôi cứng đờ, lẽ nào anh ta lại muốn hôn chỗ đó?Ai ngờ anh ta ghé sát bụng dưới tôi và bắt đầu hít hít ngửi đột nhiên hiểu ra, mặt nóng bừng. Mũi Mục Huyền thính như vậy, anh ta nhất định ngửi thấy mùi ta định làm gì? Đầu óc tôi tê may, Mục Huyền không có bất cứ cử động nào khác, anh ta đắp chăn cho tôi và nằm xuống nhắm nghiền hai mắt. Một lúc sau, tôi bỗng cảm thấy một thứ âm ấm mềm mại chạm vào môi tôi. Mặc dù nụ hôn của Mục Huyền như chuồn chuồn đạp nước nhưng cả người tôi vẫn căng cứng. Vài giây sau, anh ta lại chạm nhẹ một lần, rồi thêm một lần đi lặp lại nụ hôn khoảng mười lần, Mục Huyền cuối cùng cũng nằm im. Hơi thở của anh ta chẳng mấy chốc vang lên đều đều, chứng tỏ anh ta đã ngủ tôi bỗng dưng mềm hẳn. Tôi không biết phải làm thế nào, trong lòng hơi chua xót. Mục Huyền muốn làm gì? Tại sao anh ta phải lén lút quay về, ngủ bên cạnh tôi, hôn tôi một cách đè nén và nhẫn nhịn như vậy?Sau đó, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, tinh thần tôi sảng khoái hơn nhiều. Giơ tay bật đèn ở đầu giường, tôi mới chợt bừng tỉnh. Nhưng bên cạnh giường đã trống không, Mục Huyền không biết đi từ lúc nào?Tôi đi tới nhà ăn, từ cửa đã ngửi thấy mùi cá om chua ngọt và canh nấm hương thơm phức. Mạc Lâm đang đổ thức ăn ra đĩa. Tôi nhanh chóng đảo mắt một vòng, không thấy một ai khác."Tôi rất thích hai món này." Tôi mỉm cười ngồi xuống bàn. Mạc Lâm giúp tôi trải khăn ăn, thở hắt ra một hơi rõ dài "Hôm nay tâm trạng của tiểu thư có vẻ đỡ hơn."Tôi nghi hoặc hỏi "Tâm trạng tôi không tốt lúc nào?"Mạc Lâm "xì" một tiếng "Cả ngày hôm qua mặt cô cứ như tảng băng ấy." Anh ta cúi đầu ủ rũ "Cô ở đây với chúng tôi thì vui rồi. Chỉ tội nghiệp ngài chỉ huy, ngày nào cũng ở cùng đám đàn ông hôi chết đi được..."Tôi ngây người, xem ra Mạc Lâm không biết Mục Huyền đêm qua quay về "Thiên sứ hiệu".***Một ngày lại nhanh chóng trôi qua. Đến buổi tối, tâm trạng tôi không còn bình thản như ban ngày mà hơi sốt ruột. Kinh nguyệt ra nhiều hơn, bụng đau nhâm nhẩm. Tôi cũng lên giường từ sớm, ngủ rất nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh giấc, trằn trọc kiểu gì cũng không thể ngủ nay Mục Huyền có về không? Sẽ nói chuyện với tôi chứ?Quả nhiên nửa tiếng sau, cửa phòng lại mở ra. Tôi nhắm mắt nghe Mục Huyền cởi quần áo, lên giường nằm xuống. Bụng tôi đột nhiên nóng lên, Mục Huyền đặt bàn tay lớn lên bụng cứng đờ người, anh ta muốn làm gì?Nhưng Mục Huyền chỉ giữ nguyên tư thế này. Một lúc lâu sau, hơi thở của anh ta trở nên bình ổn, anh ta đã ngủ tôi không còn đau như trước, mà có cảm giác rất dễ mở mắt, ngắm nhìn gương mặt nghiêng của người đàn ông bên cạnh trong bóng tối. Đôi mắt anh ta nhắm chặt, khóe miệng hơi nhếch lên. Bộ dạng của anh ta lúc ngủ say vừa anh tuấn vừa yên Huyền biết dùng bàn tay giúp tôi giảm bớt đau đớn. Nhưng hôm qua thì sao, lẽ nào anh ta về đây chỉ với mục đích giám sát tôi?Tôi không ngờ, trên đời này có một người đàn ông làm ấm bụng tôi bằng bàn tay của anh ta. Tôi càng không thể ngờ, người đó lại là Mục Huyền. Tại sao sau khi bị tôi mắng nhiếc tàn nhẫn, anh ta vẫn quan tâm chăm sóc tôi như thường lệ? Không phải anh ta cảm thấy áy náy đấy chứ? Trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi đột nhiên nhớ tới lời hứa của anh ta nói sẽ bảo vệ cũng là một kiểu bảo vệ hay sao?***Ba ngày sau, hạm đội đáp xuống "Vùng đất hoang vu".Theo lời Mạc Phổ, từ hành tinh Stan chỉ cần nhảy siêu quang tốc một lần là có thể đến "Vùng đất hoang vu" ngay lập tức. Nhưng vì không vội vàng, nên hạm đội di chuyển với á quang tốc mất năm ngày, bao gồm cả thời gian nghỉ ngơi.* "Á quang tốc" tức là gần tốc độ ánh sáng. Tốc độ ánh sáng ký hiệu là c = m/s, xấp xỉ 300 nghìn km/s là tốc độ nhanh nhất trên đời này, con người không thể vượt qua. Còn "Á quang tốc" đạt 90% tốc độ ánh sáng, còn "Siêu quang tốc" là nhanh hơn tốc độ ánh Lâm than vãn Đáng lẽ ra đây là một khoảng thời gian ngọt ngào trong thế giới chỉ có bốn anh ta nói câu này, tôi đang đứng ở hành lang hình tròn của "Thiên sứ hiệu" ngắm vũ trụ đầy sao. Lời của Mạc Lâm khiến tôi nhớ đến buổi tối hôm qua, Mục Huyền nửa đêm trở về. Nghĩ tới Mục Huyền, tôi thấy vùng bụng ngưa ngứa, rất không thoải mái, phảng phất lòng bàn tay anh ta vẫn còn lưu lại hơi ấm trên da thịt tôi."Tất cả hạm đội chú ý, năm phút nữa sẽ đáp xuống cảng không gian của hành tinh Côn Nặc. Xin hãy vào cảng theo số thứ tự." Loa phát thanh vang lên giọng nói đàn ông trầm bổng, đó là mệnh lệnh phát ra từ trung tâm chỉ tiếp tục phóng tầm mắt ra xa. Tận cùng của chòm sao này có một ngôi sao lớn nhất màu đỏ rực tỏa ra ánh sáng chói mắt. Một số hành tinh lớn nhỏ khác nhau trôi nổi trong luồng sáng của ngôi sao màu đỏ chính là "Vùng đất hoang vu".Trong số hành tinh đó có một ngôi sao màu lam thẫm, đó là hành tinh Côn Nặc, là hành tinh sầm uất nhất của "Vùng đất hoang vu", cũng là nơi chúng tôi sẽ đáp phi thuyền đi vào dải hành tinh nhỏ, tôi mới phát hiện có mấy vật thể không phải là hành tinh, mà là phi thuyền vũ trụ cực lớn. "Vùng đất hoang vu" là cứ điểm quân sự quan trọng của Đế quốc. Những phi thuyền này chắc là nơi đóng quân của quân đội Đế cùng, phi thuyền cũng tiến vào tầng khí quyển của hành tinh Côn Nặc, đường nét của đại lục dần dần hiện rõ. Nước biển xanh biếc như tấm lụa trải khắp mọi nơi, bao bọc xung quanh lục địa. Hành tinh Côn Nặc chỉ có một đại lục mà thuyền ngày càng hạ thấp xuống mặt đất. Thông qua kính viễn vọng, tôi có thể nhìn thấy những tòa kiến trúc màu đen, bãi đỗ máy bay màu trắng. Tiếp theo, tôi nhìn thấy thành phố ồn ào tạp loạn, từng tốp người thú nghênh ngang vác súng hút thuốc trên đường phố. Nơi này hoàn toàn khác Đế đô, mảnh đất văn minh, trật tự, đẹp vào cảng không gian, phi thuyền "Thiên sứ hiệu" màu hồng dưới sự hộ tống của mười chiếc máy bay bảo vệ, tách khỏi hạm đội khổng lồ, tiếp tục tiến về lục địa. Mạc Lâm nói sẽ đưa tôi về thẳng hơi bất ngờ khi nghe đến từ "nhà".Khi bắt gặp một ngôi nhà màu xám lơ lửng trên không trung tại một sườn núi xanh ngát, tôi càng há hốc miệng kinh trời xanh biếc, vầng mây trắng mịn, ánh nắng màu vàng nhạt. Ngôi nhà đó lơ lửng trong không gian đẹp như bức họa. Hình dạng của nó cũng rất đặc biệt, mái nhà là hình nhiều cạnh màu trắng, tầng tầng lớp lớp, có độ giãn nở, cửa sổ màu nâu và tường nhà trắng được khảm nạm chằng chịt, nhưng không hề có cảm giác tạp loạn, ngược lại toát ra vẻ đẹp hài hòa. Cả ngôi nhà đầy màu sắc nghệ thuật phá cách, nhưng cũng rất mộc mạc thanh nhã."Đẹp quá!" Tôi không kìm chế nổi, cảm thán "Tại sao ngôi nhà có thể treo lơ lửng trong không trung?""Từ trường" Mạc Phổ trả lời. Mạc Lâm tặc lưỡi "Ngài chỉ huy đặc biệt mời kiến trúc sư từ Đế đô tới đây thiết kế ngôi nhà này cho tiểu thư đấy."Phòng của tôi ở tầng hai. So với cách bài trí lạnh lẽo đơn giản trên phi thuyền, nơi này tương đối ấm áp dễ chịu. Chỉ có điều, giữa phòng đặt một chiếc giường màu trắng dài bốn mét rộng bốn mét, trông rất vướng kỳ của hành tinh Côn Nặc là tám tiếng đồng hồ, có nghĩa ban ngày chỉ kéo dài bốn tiếng, ban đêm bốn tiếng. Thói quen của người bản địa là nghỉ ngơi hai ngày, làm việc hai ngày liền. Vì vậy, sau khi tôi ba lần ngắm mặt trời lặn mới lên giường đi ngủ, khái niệm về thời gian của tôi đã hoàn toàn hỗn qua trần nhà làm bằng kính, tôi có thể nhìn rõ bầu trời đêm trong vắt. Mười hành tinh như những quả cầu phát sáng treo lơ lửng trên đầu tôi, như có thể rơi xuống bất cứ lúc trên chiếc giường cực lớn, rõ ràng rất dễ chịu, nhưng tôi không tài nào ngủ Huyền liệu có đến không? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, anh ta không chịu mở miệng trước, hôm nay tôi sẽ chủ động nói chuyện với anh ta. Hôm đó, cả hai chúng tôi đều tức giận nên đánh mất lý trí. Một khi quyết định sống bên nhau cả đời, chung sống hòa bình sẽ tốt cho cả hai đợi suốt một ngày khi Mạc Lâm gõ cửa nhắc tôi ăn sáng, tôi cũng chẳng thấy bóng dáng Mục Huyền. Tôi mệt mỏi lê thân đi mở cửa. Nhìn thấy tôi, Mạc Lâm giật mình "Tiểu thư! Đêm qua cô làm gì mà có hai quầng thâm đen sì?"Tôi chẳng để ý nhiều, hỏi thẳng "Tối qua Mục Huyền không về à?"Mạc Lâm ngây người, cười toét miệng "Ngày chỉ huy? Ngài ấy ở Quân bộ, có cần gọi ngài ấy về không ạ?"Tôi lắc đầu. Mạc Lâm lộ vẻ thất vọng, anh ta lao người vào bờ tường, ra sức đập mạnh đầu vào tường. Tôi khóc dở mếu dở, lôi anh ta xuống tới cửa nhà ăn, cả hai chúng tôi đều sững vì Mục Huyền đang ngồi cúi đầu ăn sáng bên chiếc bàn ăn được chiếu sáng bởi ánh mặt trời. Anh ta vẫn mặc bộ đồ quân phục chỉnh tề, gương mặt trắng trẻo anh tuấn như một chàng trai vừa bước ra từ bức tranh sơn thủy. Bộ dạng của anh ta thản nhiên như chưa từng có vụ "bỏ nhà ra đi".Khi ngẩng lên nhìn chúng tôi, sắc mặt Mục Huyền vẫn không hề thay đổi, anh ta chỉ nói nhàn nhạt "Chào buổi sáng.""Chào buổi sáng..." Tôi đáp lời, trong lòng hơi hoảng hốt. Mạc Lâm hét lớn "Chào, chào, chào ngài." Ai cũng có thể nghe ra sự mừng rỡ trong giọng nói của anh ta. Anh ta đẩy tôi đến bên bàn ăn, kéo ghế giúp tôi rồi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi, miệng ngâm nga câu hát gì cúi xuống, một cánh tay Mục Huyền đặt trên mặt bàn. Anh ta mặc áo sơmi màu xám nhạt và áo khoác quân phục màu xám đậm. Ngón tay dài trắng trẻo của anh ta cầm con dao nhỏ màu bạc. Đôi găng tay trắng để một bên."Em ngủ không ngon à?" Giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên, khiến tôi lập tức bừng tỉnh."Cũng không đến nỗi." Tôi trả lúc này, Mạc Lâm đưa đồ ăn đến. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ý cười nhàn nhạt trên khóe miệng Mục Huyền. "Xì..." Mạc Lâm đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, nói bằng một âm lượng mà anh ta cho là "rỉ tai" "Hai quầng thâm đen sì thế kia..."Tôi nóng bừng hai má, thảo nào Mục Huyền cười tủm tỉm, chắc anh ta đã nhìn ra bộ dạng mệt mỏi của tôi. Tôi ngậm miệng, tập trung vào bữa này, Mục Huyền đã ăn xong, đẩy bát đĩa sang một bên. Tôi ngập ngừng, không biết nên mở miệng thế nào để biểu đạt ý nguyện chung sống hòa bình của ngờ Mục Huyền lên tiếng trước "Hoa Dao, có một việc tôi muốn nhờ em giúp đỡ."Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta cần tôi giúp? Sắc mặt Mục Huyền vẫn hết sức bình thản, ánh mắt ôn hòa, thể hiện rõ thái độ nghiêm túc."Việc gì?"Mục Huyền rút một con chíp từ trong túi áo đặt lên bàn "Toàn bộ tài sản của tôi gửi ở ngân hàng số ba Đế đô. Mười ngày trước, tôi nhận được tin ngân hàng này đã bị phá sản. Khoản tiền gửi của tôi bị tổn thất bốn mươi phần trăm...""Bốn mươi?" Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Nên biết tổng giá trị tiền mặt của Mục Huyền tương đương mười tỷ đô la Mỹ ở Trái đất. Bốn mươi phần trăm có nghĩa bốn tỷ? Tôi lờ mờ đoán ra anh ta muốn tôi làm gì. Tôi mở hình ảnh trong con chíp, quả nhiên đều là biểu mẫu báo cáo."Trong hạm đội của tôi không có nhân tài về ngành đầu tư tài chính." Mục Huyền nói "Em có thể giúp tôi quản lý số tiền này hay không?"Tôi nhanh chóng xem qua biểu mẫu. Con số thiệt hại quả là vô cùng thê thảm. Xem ra, Mục Huyền thật sự gặp vấn đề nan giải. Tôi lưỡng lự "Tại sao anh không đi Đế đô tìm một người chuyên nghiệp giúp anh quản lý?"Mục Huyền mỉm cười "Khải Á có ảnh hưởng rất lớn trong giới tài chính ở Đế đô."Tôi hiểu ý anh ta, nhưng vẫn nói "Tôi xin lỗi, tôi chỉ làm việc ở công ty tài chính có mấy tháng, hơn nữa đều là công việc vặt vãnh. Khoản tiền của anh quá lớn...""Tôi thật sự không tìm được người nào." Mục Huyền hơi cau mày, vẻ mặt rất khó nửa tin nửa ngờ "Nhưng nếu tôi đầu tư thất bại, bị lỗ...""Lỗ hết cũng không sao." Mục Huyền nói nhỏ "Số tiền đó vốn thuộc về em."Tôi nhất thời không thể thốt ra lời. Mục Huyền cũng trầm mặc, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của thầm nghĩ, nếu chúng tôi thật sự kết hôn, để mất khoản tiền này thì đúng là rất đáng tiếc. Ngộ nhỡ Mục Huyền phá sản, cuộc sống của tôi chắc chắn cũng bị ảnh hưởng. Tuy tôi chẳng phải loại tài giỏi, nhưng ít ra tôi cũng có kiến thức cơ bản về đầu tư tài chính. Đầu tư vào những nơi rủi ro thấp, lợi nhuận thấp, chắc sẽ không bị nữa, cả ngày ở nhà quả thật rất vô vị, tìm một công việc làm cũng tốt. Bây giờ Mục Huyền chủ động tìm tôi, tôi không muốn mối quan hệ tiếp tục căng thẳng."Vậy để tôi thử xem sao." Tôi trả lời."Cám ơn em." Mục Huyền đứng dậy "Ngày mai tôi lại đến đây, em hãy nói cho tôi biết em định làm thế nào?""...Được".Mục Huyền đi đến bên vòi nước rửa tay và khử trùng, rồi quay lại bàn ăn đeo găng tay. Tôi vẫn cắm cúi ăn đồ, nhưng mọi động tĩnh của anh ta đều lọt vào tai tưởng Mục Huyền chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, anh ta đứng bên bàn bất động."Hoa Dao." Mục Huyền nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, khiến tim tôi đột nhiên đập thình thịch."Có một chuyện em nói không đúng, tôi buộc phải đính chính."Tôi lặng lẽ ngước nhìn Mục hình cao lớn của anh ta thẳng tắp, gương mặt thanh tú nổi bật. Đôi mắt sáng vừa trầm tĩnh vừa nghiêm túc dừng lại ở mặt tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ta đã có quyết định cuối cùng về chuyện xảy ra ngày hôm đó?"Em không chỉ là người vợ." Mục Huyền nói chậm rãi từng từ một "Bây giờ...em là công chúa của tôi."Tôi ngây người. Công chúa? Đó là ý gì?Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, Mục Huyền từ từ rời mắt đi chỗ khác, gương mặt của anh ta hơi đỏ ửng. Sau đó, anh ta cất giọng lãnh đạm "Em quay về phòng ngủ một giấc đi!"Tôi vô ý thức gật đầu. Mục Huyền sải bước dài đi ra ngồi thẫn thờ hồi lâu. Cho đến khi Mạc Lâm xông ra, hỏi tôi bằng ngữ khí đầy hưng phấn và kinh ngạc "Tiểu thư, cô là công chúa thật sao? Thuộc chủng tộc nào vậy? Cô thuộc dòng họ Aisin Gioro à?" Aisin Gioro là dòng họ hoàng thất Thanh triều-Mãn ThanhTôi lắc đầu. Mục Huyền bảo, có một chuyện tôi nói không đúng, ý của anh ta là, những chuyện khác tôi đều nói đúng? Anh ta thừa nhận trước đây đối xử với tôi không công bằng?Tôi đột nhiên cảm thấy vừa vui mừng vừa chua xót. Tôi thật sự không ngờ, anh ta lại nói "công chúa" có nghĩa là gì?Mãi đến khi đi lên cầu thang, đầu óc tôi đột nhiên xuất hiện câu tôi nói với anh ta ngày hôm đó "...Bởi vì anh là hoàng tử, tôi chỉ là bình dân đúng không? Nếu chúng ta cùng một tầng lớp, cùng thân phận địa vị, liệu anh có đối xử với tôi như vậy không..."Mục Huyền vừa nói, tôi là công chúa của anh ta. Bạn đang đọc truyện Công Chúa Của Anh của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa. Buổi chiều nọ, Chu Cầm ra sân bóng, cúi đầu châm một điếu thuốc lá rồi thuận tiện lau vết máu trên khóe miệng. Kế bên là một phòng chụp ảnh, có mấy cô nàng đi đến đó chụp ảnh tự sướng rất lâu. Chu Cầm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Tang mặc chiếc váy màu xanh nhạt. Cô tựa như một nàng công chúa ngoan ngoãn được đúc ra từ khuôn, làn da trắng cùng đôi mắt đen tựa như bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Chu Cầm ngắm nhìn cô rất lâu, cho đến khi tàn thuốc làm bỏng tay anh. Đám anh em cố ý nói “Chu Cầm, mày đang nhìn Hạ Tang à?” Hạ Tang ngạc nhiên ngước mắt lên. Lại thấy chàng trai đang dập tắt tàn thuốc, cười vô lại để che giấu sự thiếu tự tin của bản thân “Ngắm bạn thân của cô ấy.” Công chúa truyện ngắnTruyện ngắn công chúa Mời các bạn đọc truyện công chúa truyện được cập nhật tại chuyên mục truyện ngắn hay của Công chúa truyện ngắn Tôi nép mình bên gốc ổi già nhìn Công Chúa của tôi đang ưỡn ẹo đi tới góc vườn, nơi có chú mèo đực lông đen đang lấp ló đứng nhìn. Tôi gọi con mèo tam thể nhà mình bằng cái tên Công Chúa, bởi nó rất đẹp. Bộ lông trắng đen vàng óng ánh như tơ, đôi mắt, khuôn mặt, cả chiếc đuôi dài mướt… tất cả đều toát lên vẻ kiêu sa, quyền quý của một chú mèo giống tốt, lại được chăm sóc, nuôi nấng kỹ càng. Mới ngày nào mua về nó chỉ bé như nắm tay, giờ đã là một nữ mèo sung sức, vóc dáng mạnh mẽ, đầy đặn. Công Chúa đã đến kỳ tìm bạn tình. Nhưng tôi không ngờ, người bạn tình đầu tiên của nó lại là thằng mèo đen này. Một thằng mèo đen chẳng biết nó lôi kéo từ đâu về đây, gầy gò, bộ lông đen dựng ngược, khuôn mặt nhọn hoắt, bộ râu già nua, vểnh lên một cách hợm hĩnh và thô tục. Chưa hết, thằng này trông rất cáu bẩn, thậm chí khi đến với bạn gái mình mà nó cũng không mảy may để ý đến sắc phục, bằng chứng là trên sống lưng xương xóc còn bết đầy những vết bùn nhơ. Nó đáp từ những tiếng gọi âu yếm của Công Chúa bằng một thứ âm thanh khàn, đục, nhát gừng. Thằng mèo đực đen đúa và cáu bẩn ấy gác cả hai chân lên một đụn đất, cái đuôi dài của nó thả hờ một cách không ý tứ lên đám đất ướt. Nó giương mắt nhìn Công Chúa không ra vẻ thân thiện, cũng chả ra vẻ chú ý, mặt nghếch lên, mấy sợi lông bạc và cứng ngọ nguậy trông có vẻ khó chịu hơn là đang bị quyến rũ. Nhưng Công Chúa của tôi không để ý đến hình thức của thằng bạn tình, thậm chí cũng không hay biết tôi đang rình rập cuộc tình đầu tiên của nó bên gốc ổi. Hình như nó đã quên hết mọi thứ trên đời. Có lẽ với Công Chúa, bây giờ chỉ còn lại thằng bạn tình ấy thôi và nó đang ra sức ve vãn, thuyết phục, cám dỗ. Công Chúa thả lỏng người, bước đi những bước chân nhún nhảy, kiêu sa, phô diễn tấm thân dài, óng mượt lông, vờn như cá cảnh trước mặt bạn tình. Công Chúa vừa bước xung quanh bạn tình, vừa cố sức gào lên những tiếng kêu nghe đến não ruột, những tiếng kêu thiết tha, mời gọi, khẩn cầu, lôi cuốn. Hơn thế, nó bắt đầu nhảy tới nhảy lui trước mặt con mèo đen, lông của nó xù ra, những động tác cuống quýt, hấp tấp, và tiếng gào kéo dài liên hồi, tựa như tiếng nức nở, tựa như tiếng kêu khóc, tựa như tiếng van xin đau đớn và khát thèm. Còn thằng mèo đực vẫn ngồi im, mặt vẫn nghếch lên trời, đôi mắt không buồn động cựa. Nhưng điều lạ là, thằng mèo đực vẫn không mảy may rung động, nó cứ ngồi đấy, như vô cảm, như bất cần, thậm chí là như coi thường. Tôi nhớ lại suốt mấy tháng trời, tôi đã nâng niu chăm bẵm Công Chúa vất vả như thế nào. Ngày ba bữa cá nướng, những con cá béo núc, nướng giòn trên vỉ, còn rưới thêm chút mỡ, được dọn trên một chiếc đĩa sứ sạch sẽ. Nuôi nấng như vậy, chăm bẵm như vậy mới có Công Chúa như hôm nay. Đáng ra, với một thân thể xinh đẹp, khoẻ mạnh, với một bộ lông đặc sắc, với một gia cảnh sang trọng như thế, Công Chúa của tôi phải luôn được những con mèo đực trong xóm ve vãn, thậm chí còn phải mò đến đây mà cầu cạnh một ánh mắt nhìn, một cái vuốt ve của Công Chúa, chúng còn phải thi nhau làm trò, cố sức lấy lòng Công Chúa, thế mới phải. Nhưng trời ơi, Công Chúa kiêu sa của tôi lại đang phải ve vãn, mời gọi đến khản giọng, đứt tiếng trước mặt một thằng đực gầy gò, lông dựng ngược, bẩn thỉu dơ dáy, lại ngạo mạn thế kia ư? Công Chúa không hay biết tâm trạng của ông chủ, nó vẫn đang cố hết sức lấy lòng bạn tình của mình. Tôi nổi đoá lên thực sự. Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Con mèo quý giá của tôi, Công Chúa của tôi, không thể theo đuổi đến mức quên cả tự trọng trước một thằng đực như vậy. Mặc cho Công Chúa gào thét đau đớn van xin, mặc cho Công Chúa của tôi có thể sẵn sàng xả thân để thằng mèo đực dơ dáy kia để ý, tôi điên tiết cầm cái roi dài vụt chan chát xuống con mèo đen, đuổi đánh nó, chửi bới nó, tống khứ nó ra khỏi vườn nhà. Công Chúa ngơ ngác nhìn tôi. Tôi ôm Công Chúa vỗ về “Ba sẽ tìm cho con một đứa đàng hoàng. Loại dơ dáy ấy không xứng đáng với con…”. Công Chúa thều thào kêu lên vài tiếng ngắn, không biết là nó đồng tình hay nguyền rủa tôi đã phá tan cuộc tình đầu tiên của nó. Còn con mèo đen thì nhảy tót lên bức tường cao, đưa ánh mắt vô cảm nhìn xuống, trông thật lộn ruột. Đêm sau, vẫn ở vườn nhà, tôi nhận ra tiếng Công Chúa kêu khe khẽ. Tôi chạy vụt ra quan sát. Thằng mèo đen dơ dáy nằm trên búi cỏ, Công Chúa hốt hoảng liếm láp, ân cần chăm sóc. Tôi nhìn thấy rõ thân thằng mèo đen bị một nhát chém trượt, máu loang đỏ. Công Chúa tỉ mẩn liếm láp, miệng kêu an ủi, còn bạn tình của nó thì như một gã công tử ưa được nưng chiều, nó nằm yên, ghếch chân lên, điệu bộ quan cách và đáng ghét quá. Tôi đã tính chuyện đánh đuổi nó. Công Chúa của tôi lại phải chăm bẵm, cưng nựng cái thằng mèo dơ dáy này hay sao? Nhưng nghĩ, dẫu sao thì thằng mèo này đang bị ai đó chém trượt, đau đớn, nên tôi tha, không đuổi đánh nữa. Mấy tháng sau, Công Chúa sinh hạ được năm chú mèo con, tất cả đều mang nòi giống của thằng mèo đen đã bị tôi đuổi đánh. Lứa mèo con đã trưởng thành và dần tách mẹ. Tôi đành mang hết năm con mèo con, sản phẩm tình yêu không cân xứng của Công Chúa đem cho hết. Vài tháng sau, Công Chúa lại bắt đầu cuộc tìm kiếm bạn tình. Truyện ngắn công chúa Lần này, tôi quyết định theo sát Công Chúa, cốt hỗ trợ nó, tìm cho nó một thằng bạn tình tương xứng. Ban ngày nằm ngủ thiêp thiếp trên bộ ghế salông nệm mút, tối đến, tầm chín giờ đêm, Công Chúa bắt đầu lặng lẽ ra khỏi nhà. Tôi bám theo. Tiếng kêu của Công Chúa vang vọng trong đêm tối. Tôi lại phục sẵn ở gốc ổi già chờ. Rất nhiều đêm như vậy, tôi chờ, vẫn chỉ là tiếng kêu đến khản giọng của Công Chúa mà không thấy một thằng đực nào xuất hiện. Công Chúa đi suốt đêm, đi xuyên trong mưa phùn gió bấc, tiếng kêu của nó cứ xa dần, xa dần, chìm lấp vào trong màn mưa dày. Gần sáng, Công Chúa về, người ướt sũng, khuôn mặt bạc phờ, đôi mắt ngơ ngác và đỏ ngầu. Tôi ôm nó, vuốt ve, an ủi, biết là nó vẫn chưa tìm thấy bạn tình. Nhiều đêm liền Công Chúa ra về trắng tay khiến tôi bắt đầu ngờ ngợ một chuyện gì đó đang xảy ra. Không lẽ một con mèo cái hấp dẫn như Công Chúa lại không thể “đánh mắt” được một thằng mèo nào. Không lẽ, với sự kiên nhẫn vô biên như Công Chúa, không quản đêm tối, không quản mưa gió, đêm nào cũng đi, đêm nào cũng khát gọi bạn tình mà cuối cùng vẫn không gặp được một ý trung nhân nào? Nó ăn rất ít, gầy rộc, khiến tôi lo lắng. Những chuyến đi tìm bạn tình của nó càng dài ra, thậm chí đã có ngày Công Chúa còn không về nhà, chứng tỏ nó đi rất xa. Tôi bắt đầu thấy nao lòng. Tôi bắt đầu thấy mong thằng mèo đen hôm nào. Giá lúc này, thằng ấy lại xuất hiện, thôi thì dơ dáy cũng được, để đêm đêm tôi khỏi phải thao thức nghe tiếng gào thảm hại và bất lực của Công Chúa. Đêm nào cũng mưa. Và như một định mệnh, như một sự bắt buộc của tạo hoá, dù mưa rét như vậy nhưng đêm nào Công Chúa của tôi cũng lao ra khỏi nhà và tìm kiếm, và gào khóc. Và trắng tay. Công Chúa vẫn rời nhà ra đi. Nó đi cùng tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu khát muốn, tiếng kêu tìm bạn tình, còn tôi thì lò dò bước theo, lo sợ… Đêm nay, trong mưa, Công Chúa rẽ ngược đường, đi về cuối thị trấn. Thân nó ướt sũng trong mưa. Tôi cũng ướt sũng. Mỗi bước đi, Công Chúa cố gắng cài đặt khắp nơi những tiếng gọi bạn tình thống thiết. Nhưng mọi ngõ nhà đều vắng vẻ. Công Chúa thất vọng. Không một tiếng kêu đáp lại. Không một bóng dáng thằng mèo nào. Công Chúa đi qua ngõ nhà một cái quán nhậu mới khai trương. Nó dừng. Nó nhẹ nhàng leo lên cành táo và ngóng mắt nhìn vào trong nhà. Tôi cố gắng quan sát. Tội nghiệp, đôi mắt Công Chúa nhìn sâu vào khoảng sân còn miệng nó lại gào lên những tiếng kêu nghe xót đắng. Trong nhà, nghe nhiều tiếng nói cười. “Dô! Trăm phần trăm!”. Quán Tiểu hổ – tôi nhìn thấy bảng hiệu. Nghe tiếng chạm cốc và tiếng hô quá lớn, Công Chúa giật mình tuột khỏi cành táo, lại bước. Đột nhiên, Công Chúa đứng lại. Nó dỏng tai lên. Cái đầu của nó nghiêng ngó. Rồi bằng một bước nhún nhẹ, nó vọt cao lên trên một cành cây ven đường. Công Chúa như đổ dồn người về phía trước, chăm chú, tiếng kêu của nó nhỏ lại nhưng tha thiết, sung sướng, tựa như nó đang bắt được một hồi âm, một tiếng trả lời của bạn tình ở chân trời góc bể nào đó. Tôi cũng lắng nghe. Một tiếng mèo lạ đâu đó văng vẳng trong đêm, đứt rời qua những hạt mưa xối xả, đứt rời trong gió rét. Công Chúa nhún chân lao xuống đất. Tôi lao theo. Bóng Công Chúa chạy vùn vụt trong đêm, trong mưa. Tôi lao theo. Công Chúa vẫn lao thẳng trên đường và phóng về phía trước những tiếng kêu náo nhiệt, sung sướng và mãn nguyện. Xa xa cuối con đường, nơi có quầng sáng hắt rõ, tiếng con mèo đực nào đó vẫn văng vẳng đến, dù là tiếng mèo vẳng đến đứt quãng, tan biến trong mưa lớn. Công Chúa của tôi vẫn phóng tới, đuôi vổng cao, chân sải dài. Tôi tưởng tượng nếu lúc này Công Chúa của tôi gặp được bạn tình chắc là sẽ xảy ra một cuộc âu yếm dữ dội, mạnh mẽ và thắm thiết chưa từng có. “Không… Quay lại… Không…” – Tôi khuỵu chân xuống đường. Quầng sáng ở cuối con đường nơi có tiếng con mèo đực vọng ra lại chính là một quán nhậu nữa. Thêm một quán tiểu hổ. Và tôi biết chắc chắn trong đó nhốt rất nhiều những con mèo đực. Và bây giờ, đó cũng là địa chỉ cuối cùng cho Công Chúa của tôi tìm đến gặp bạn tình. Hèn gì trong thị trấn, vắng bóng những con mèo. Hèn gì mấy đêm rồi, Công Chúa của tôi mòn mỏi tìm kiếm vẫn không gặp bạn tình. “Không…Quay lại!…”. Nhưng Công Chúa đã mất hút vào quầng sáng trong cái quán nhỏ cuối con đường. Tôi đi như lết đến bên cửa quán. Mọi người trong nhà vẫn say ngủ. Cái chuồng mèo đặt ở gian bếp, nhốt có tới mấy chục con mèo. Tôi bủn rủn chân tay, không thể diễn tả được cảm xúc của mình khi nhìn thấy Công Chúa của tôi đang vật vã, đang rên rỉ, đang gào lên sung sướng bên người bạn tình. Nhưng thằng mèo đen thì lại ở trong cũi sắt, còn Công Chúa của tôi thì quăng quật bên ngoài, cố hết sức để đưa tấm thân mình gần hơn nữa với bạn tình. Công Chúa lao ngược ra đường về nhà. Tôi chạy theo nó, ướt sũng. Đêm sau, Công Chúa của tôi lại ra đi. Ngoài kia trời vẫn đang mưa. Và tôi biết Công Chúa đang đến với quầng sáng quán tiểu hổ ở cuối con đường để đến với bạn tình. Tôi mặc nó. Dù nó phải tìm bạn tình của mình trong cũi sắt nhưng đó là khát vọng của tạo hoá buộc Công Chúa như vậy, tôi không cản được. Nhưng… Một đêm. Hai đêm. Ba đêm. Công Chúa không quay về. Tôi đỏ mắt chờ. Đêm nào tôi cũng chờ. Đêm nào tôi cũng nhìn ra ngoài trời. Đêm nào ngoài trời kia cũng mưa… Tôi lao tới cái quầng sáng cuối con đường. Trong cũi sắt trống không. Trên nhà, mấy cái bàn nhậu ồn ào, những đĩa thịt to ú ụ tới tấp mang ra. Tôi hoảng hốt khi nghĩ đến việc người ta thòng dây vào cổ Công Chúa, tống nó vào thùng nước sôi… Nhưng kìa, trên xà ngang của gian nhà bếp, Công Chúa của tôi nằm bẹp rúm, thõng đuôi, buông dài cả bốn chân. Công Chúa đã chết. Người ta không bắt nó. Nó chết vì cái chuồng sắt nhốt những chú mèo đã rỗng không. Nó chết vì niềm hy vọng cuối cùng để tìm bạn tình tại cái cũi sắt này đã không còn – tôi nghĩ vậy. Hết Truyện ngắn hay nhất tại Hai thân phận, hai đất nước, hai tầng lớp khác nhau, liệu có thể có chung một ý chí? Công chúa và quân nhân vốn đã không phải sự kết hợp hoàn hảo. Ngoại trừ giới tính và ngoại hình bắt mắt, ngay từ đầu họ chẳng có điểm chung nào cả. Trong bối cảnh ba cường quốc tranh đấu hòng đoạt ngôi vị bá chủ thế giới, họ có thể giữ vững tình yêu ban đầu hay không? Quyền lực. Lòng ái quốc. Tình yêu. Con người. Đến cuối cùng, cái gì sẽ chiến thắng? Ta tên Huỳnh Phi Nhung. 16 tuổi. Mọi người gọi ta là Nhung Ác Quỷ. Không phải vì ta ác đâu, là ta quá hiền ấy. Hê hê! Để xem ta có thể kể gì về ta cho các ngươi nào. Ta thích xem phim nè, đọc truyện ngôn tình nè, thích ăn nè. Là điển hình của mẫu người tham sống sợ chết nha. Ta biết tý võ công, cũng là người khí khái! Nói chuyện với người khác, ta thích xưng ta ngươi, mẹ ta nói, ta bị hâm rồi. Ta thấy ta đâu có hâm, là ta khác người chút thoai. Cũng có thể ta bị ảnh hưởng bởi mấy bộ điền văn chăng? Đôi khi ta có nóng tính, nhưng ta đảm bảo ta là người tốt. Bằng chứng ư? Cứ nhìn Cún Con nhà ta là biết, ta cho ẻm ăn ba bữa một ngày đó. Quá tốt rồi còn gì. Ta à, tuy không thuộc loại nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng gọi là có tý sắc, cũng có vài ba anh nhòm ngó. Ta là người dày mặt, cực kì dày mặt. Việc đó cả thế gian đều biết, mà biết rõ nhất là Huỳnh Mạnh Long, 27 tuổi. Ai vậy? Ai vậy? Người ta yêu đó! Ta yêu hắn nhiều lắm, yêu tới chết đi sống lại. Ta không biết nữa, lần đầu tiên gặp hắn ở hành lang bệnh viện, ta đã yêu rồi. Hắn chính là con trai của người sáng lập chuỗi bệnh viện này nhé, còn lý do ta vào bệnh viện ý à? Bản cô nương có chút bệnh nhỏ ấy mà. Nghe nói hắn học y ở Mỹ, giờ ba hắn muốn hắn tiếp nhận công việc quản lý, không muốn theo nghề y vất vả, còn hắn thì vẫn muốn là một bác sĩ y đức, chữa bệnh cứu người, bởi vậy cho nên, hắn và ba hắn cãi nhau ghê gớm lắm. Rồi mẹ hắn đột quỵ, sau đó bla bla…cũng là thiên hạ đồn thổi, hắn đành nghe lời ba mẹ! Hắn rất cao a, ta may chỉ đứng tới vai hắn, đẹp trai làm ta mất hồn luôn. Mà tính ta, vốn mạnh bạo, làm gì có chuyện gặp người ta thích ta lại cứ thế yên lặng về nhà ôm mộng. Ta lúc đó còn mặc áo quần bệnh nhân a, chạy xồng xộc tới chỗ hắn, đâm vào người hắn, lấy cớ sờ xoạng hắn chút chút nha, cơ ngực đúng là săn chắc, ta thích, cực thích a. Xong xuôi, ta nhắm mắt vờ ngất. Ngất đó, là ngất đó nha, ta là bệnh nhân mà, ngất thì có gì là sai đâu? Ta ốm quá, ta xỉu thui mà. Ta nhắm hờ mắt, tưởng tượng như truyện Bạch Tuyết nha, hắn sẽ hôn ta, và ta sẽ bừng tỉnh. Không được, thế thì xa quá, thôi chỉ cần được mỹ nam ôm về giường bệnh đã là tốt lắm rồi! A, đúng là hắn có ôm ta đi thật, nhưng không phải về phòng bệnh của ta, ta cảm thấy thế. Vì phòng ta nằm là hướng đi thẳng, còn ta cảm thấy, hắn xoay người a. Nhưng ta không có mở mắt, mùi hương trên người hắn, quá là thơm đi, quyến rũ quá đi, ta nguyện ngửi cả đời nha! -“Tỉnh lại đi, diễn thế không mệt à?” Hắn nói, mỹ nam à, sao ngươi siêu quá trời vậy? Ta quên, hắn là bác sĩ, sao ta lại ngu ngốc trả vờ ngất trước mặt bác sĩ làm gì cơ chứ? Biết làm sao cho đỡ thẹn bây giờ, đành vậy, ta gượng gạo vươn tay duỗi chân, đôi mắt hé hé mở, nở nụ cười ha hả, to nhất có thể. -“Hi, chào!” Đây là đâu? Ta còn ngây ngô thì hắn nói. -“Là phòng làm việc của tôi!” Hắn cũng thuộc loại “con nhà có điều kiện” nha! Phòng làm việc gì mà to gấp ba lần cái phòng bệnh của ta. Lại còn có giường đẹp thế này. -“Ngươi biết hưởng thụ ghê a, như cái nhà ý!” -“Là công việc quá nhiều, nên tôi tạm ngủ ở đây, tuy có hơi tồi tàn…” -“A, tồi tàn cái mịa nhà ngươi! Ta bệnh còn không được bằng!” Ta thì nhận ra mình lỡ lời, còn hắn thì trợn tròn mắt. Tự dưng không khí trầm mặc hẳn. Hắn mặc kệ ta, ra phòng kế bên ngồi làm việc. Ta vén rèm ngồi ngắm hắn, đẹp, quả thật đẹp. Thằng chó, mi ăn gì mà đẹp dữ vậy! Hại huyết áp bà mi tụp lắm rồi đây này. Ta mải mê ngắm hắn, đứng ngắm, ngồi ngắm, nằm ngắm…rồi ta ngủ lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã là 5 giờ chiều. A chết rồi, mẹ ta sẽ thăm bệnh nha, rồi mẹ ta sẽ làm ầm lên à xem, nếu không thấy ta. Ta cuống quít tìm đường chạy về nhà. Cửa khóa, hắn thì vẫn làm việc. -“Ngươi đưa ta chìa khóa a?” -“Em ăn nói kì vậy? Ngươi ta, học ở đâu đấy?” -“Ta quen rồi a, ngươi đưa ta chìa khóa, mẹ ta tìm ta!” -“Đi dễ dàng thế thôi sao?” -“Thế ngươi muốn sao?” -“Chẳng phải em trả vờ ngất là có ý đồ à, cũng chưa thấy em làm gì cả?” A, tên này, dù sao ta cũng là con gái nha, sao có thể nói trắng trợn ra như vậy. Thôi không sao, ta nổi tiếng mặt dày. -“Ta vì thấy ngươi đẹp trai quá nên muốn ở cùng ngươi một chút a, nhưng giờ ta phải về phòng rồi, không có mẹ ta oánh ta tan xác luôn!” -“Xác định là chỉ muốn ở cùng một chút?” -“A, muốn ôm ngươi a!” -“Thế thôi?” Ta nhìn gương mặt hoàn hảo của hắn, nuốt nước bọt, không kìm lòng mà thốt ra sự thực. -“Muốn hôn ngươi nữa!” Ôi chẳng ai mặt dày như ta cả. Ôi cho ta một cái lỗ đi! Chẳng ngờ, hắn ôm ta thật, cả người hắn ép chặt người ta, môi hắn lướt qua môi ta, một cái hôn phớt. Ta đang nằm mơ hả? Tim ta rụng mất thôi! -“Ngươi…thế này là sao?” -“Sợ em đêm mất ngủ lại mò lên phòng tôi, thôi giờ về đi!” Mặt ta đỏ bừng, lúc về mẹ cũng không mắng ta gì cả, nhưng đêm đó ta mất ngủ, huhu.

đọc truyện công chúa của tôi